Lâm Thiếu Mai
Chưa đọc truyện Kiều ta chỉ thấy“ba sao giữa trời”Khi đọc xong ta mới biết thương“nửa vầng trăng khuyết”
– Tế Hanh –
I
Gian phòng lớn màn gấm trướng là, sáng rỡ màu giàu sang phú quý. Ánh nến lung linh làm nhảy múa bóng khóm mẫu đơn đài các. Hương trầm thoáng bay, cây đàn im lìm trên vách, mỗi dây đều căng lên như oán hận điều gì. Thúc Kỳ Tâm hãy còn bần thần, thảng thốt vì bị Hoạn Thư bắt gặp ở Quan Âm các. Có lẽ chàng ta nuối tiếc những tháng ngày hạnh phúc bên nàng Kiều, thương xót cho số phận Kiều nhi thì ít, mà sợ hãi cơn ghen của vợ thì nhiều. Hoạn Thư thì vẫn cười cười nói nói ngọt ngào, một điều chàng, hai điều thiếp… Thúc Sinh như đang bị bủa vây…
Hai đứa a hoàn Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhẹ nhàng bẩm lên:
– Thưa tiểu thư, Trạc Tuyền đã lấy cắp chuông vàng khánh bạc trốn đi rồi ạ!
– Nàng Kiều! – Thúc Sinh thảng thốt .
Hoạn Thư vẫn cười nói như không: “Ta biết rồi! Chẳng là đã bảo nàng ta “cao chạy xa bay” là gì? Kìa Thúc lang! Mất một ít đồ lễ, đáng gì mà tiếc!”
– À không…, chỉ là không còn người chép kinh.
– Hoa nô… à không, Trạc Tuyền quả là người tài sắc – Hoạn Thư cười nụ, lòng tấp tểnh mừng thầm, thấy Thúc Sinh lén đưa tay gạt lệ, chợt thốt lên: “Đêm nay trăng hạ tuần mong manh quá… đáng thương!
II
Từ Hải cân đai lộng lẫy, hàm én mày ngài uy phong ngồi trên mình ngựa, trông con đường gấm hoa trước mặt. Xung quanh chàng là quân tướng kiêu hùng, cờ bay ngạo nghễ, chiêng trống rộn vang. Mấy phát súng lệnh vang lên, cỗ kiệu phượng loan đã đến trước thành. Thấp thoáng bóng nàng Kiều xúm xít cung nga, thể nữ. Lòng Từ rộn lên niềm vui mừng khôn xiết. Nàng Kiều tuy tiều tụy hơn nhưng nụ cười thì tươi tắn lạ thường. Nụ cười đẹp nhất mà Từ từng thấy. Một năm đã qua, chàng hãnh diện làm trọn lời hứa với người tri kỷ.
– Kiều nương, ta đem cả giang san đến với nàng!
Mắt chàng say đắm ngắm giai nhân, lâng lâng nghe lời thỏ thẻ: “Chờ đợi tưởng đã mỏi mòn… nay thì chàng rồng đã gặp mây…”
*
* *
Kiều tẩn mẩn ngắm cành phù dung nhỏ bé. Có phải đây là những tháng ngày thực sự yên ổn? Ân oán trả xong, nàng đã sống hạnh phúc bên Từ Hải năm năm qua. Trận gió thoảng qua, cánh hoa rơi lả tả. Lá rụng về cội… lúc này nàng càng thêm đau đáu nỗi nhớ cố hương, nhớ cha mẹ. Kiều lướt nhẹ tay trên những dây đàn – khúc nhạc ngày xưa làm một người “ngơ ngẩn sầu”… chợt nhớ những lời đẩy đưa khi sáng, chợt thương phận mình bèo nước lênh đênh, biết đâu rồi gặp lại mẹ cha, được yên ổn suốt đời… nếu…! Trăng lên, tròn viên mãn in bóng cành phù dung chiều tàn lên vách gấm. Là trăng mười lăm…!
– Tiếng đàn hôm nay sao buồn thế? Nàng lo lắng điều gì chăng? – Nghe giọng Từ Hải vỗ về thật ấm áp.
– Từ công!… Thiếp nhìn bóng trăng mà nhớ cố hương, trông gốc hòe mà nghĩ đến huyên đường… – nàng sụt sùi – Hay là…
Từ Hải hét lên: “Hàng thần lơ láo!”.
– Cũng là công danh… Hoàng Sào nào phải trượng phu!
Đêm càng sâu, lời thổn thức càng nhỏ dần… Bóng trăng mờ dần về phía tây, dường như Từ Hải đã xiêu lòng!
*
* *
Nàng Kiều bồn chồn bước qua bước lại trong căn phòng lộng lẫy màn bát tiên. Từ công vẫn chưa quay trở lại. Lòng nàng thấp thỏm vừa lo lắng, vừa hy vọng. Nàng giật mình, nhìn mấy đứa a hoàn hốt hoảng:
– Phu nhân ơi… tướng công…
Hoa phù dung tan tác bay…
Kiều như người mất hồn, nàng chạy về phía tiếng reo hò hỗn độn. Tà áo lất phất bay, vương vất cánh hoa. Đau đớn: “Từ công ơi! Thiếp hại chàng rồi!”. Nàng gào lên: “Từ công chàng không thể chết! Người anh hùng không thể chết…” và kiệt sức nàng gục xuống giữa đám đông hỗn loạn. Những ý nghĩ quay cuồng: nào là rộng bước thanh vân, nào là xênh xang ngôi mệnh phụ, phu quý phụ vinh, rỡ ràng cha mẹ… Bao nhiêu mơ ước chẳng lẽ đành vỡ nát bởi mưu sâu chước hiểm họ Hồ?
*
* *
Năm đầu ngón tay vẫn còn nhức nhối, lòng đau đớn xót xa, Kiều hững hờ nhìn chiếc thuyền hoa, cũng nến đỏ, rượu nồng, cũng rèm châu, màn gấm… – đời nàng đã trải bao lần, mấy lần là hạnh phúc tân nương, mấy lần là ê chề gượng ép. Tiếng sóng triều vang dậy đùng đùng… Là sông Tiền Đường…!
Kiều mở cửa khoang thuyền, ánh sáng rực rỡ hắt xuống như bị nuốt chửng vào dòng nước mênh mang, tràng giang lạnh lẽo. Ánh trăng dường nhợt nhạt, lẻ loi. Đã mười lăm năm rồi! Nàng chợt gọi to “Đạm Tiên! Ta đến với Từ công!” và buông mình theo tiếng sóng.
Sóng gào ầm ào nuốt trôi tiếng hô hoán hoảng loạn và ánh sáng phù hoa hư ảo. Sóng Tiền Đường vỗ về người sắc sảo. Lòng Tiền Đường ôm trọn kiếp tài hoa. Nước Tiền Đường rửa sạch nợ đoan trường.
III
Trăng thượng tuần trong trẻo như chiếc liềm bạc treo giữa thinh không. Gió thoang thoảng mát dịu. Những vì sao nhìn xuống trần nhấp nháy. Bên cụm hải đường tươi tắn ngậm sương, nàng Kiều tư lự. Tất cả trôi qua như giấc mộng. Những ngày tủi hận chốn thanh lâu, những ngày giấm chua khổ nhục ở Vô Tích, những ngày vinh hoa cùng Từ Hải… và sóng bạc Tiền Đường. Đạm Tiên đã nói gì? “Rút tên khỏi sổ đoạn trường!”. Mười lăm năm, hạnh phúc đời nàng ở đâu? “Từ công ơi! Thiếp làm sao có thể phụ chàng lần nữa!”. Kiều tin vào thâm tâm mình. Nàng đã dứt khoát với Kim Trọng “đem tình cầm sắt, đổi ra cầm kỳ”. Những ngày kinh kệ giúp nàng hiểu ân oán nợ nần, phú quý vinh hoa rồi trôi đi như phù vân. Điều có thực là niềm tin của nàng vào hạnh phúc cuộc đời.
Đêm khuya tĩnh lặng, Kiều nâng đàn lên. Khúc nhạc mê ly vẫn chứa nhiều tâm sự, nhưng nghe êm ái, đầm ấm, thanh thoát lạ kỳ. Nàng thấy lòng mình thanh thản, sáng trong.
Kim Trọng và Vương Quan ngừng tay đặt cờ. Nghe tiếng đàn của Kiều cả hai bất giác thốt lên “Hiểu rồi!” – thế cờ rối đã được giải. Ván cờ kết thúc cả hai bên cùng hòa. Nàng Kiều vẫn là người sáng suốt. Hai chàng cùng ngước nhìn trời cao trong trẻo. Gió đêm đánh thức hương quỳnh cùng đi vào cuộc du hành tinh tế của trời đất, còn nghe nàng Kiều ngâm:
“Tam tinh, phiến nguyệt tại thiên không.”
*
* *
Có người kể rằng, nàng Kiều chưa dứt tiếng ngâm, cánh cửa lớn chợt mở toang. Một người cao lớn bước vào từ ánh trăng lộng lẫy. Râu hùm, hàm én, mày ngài lộ nét phong trần, cứng cỏi, đôi mắt ánh lên niềm vui khôn tả. Nàng Kiều ôm đàn, đặt tay lên chuôi gươm tráng sĩ. Gió đưa họ đi rất nhanh lẫn vào bóng trăng. Đêm tối thanh tĩnh, nghe tiếng đàn văng vẳng tự phương nào xa lắm:
“Mười lăm năm trước, nàng ra đi mang nặng nợ hồng nhan. Mười lăm năm sau, nàng ra đi theo tiếng gọi của hạnh phúc. Hai người tri kỷ ấy đi rất xa, nơi nào chẳng rõ, đất trời mênh mông, chỉ biết rằng nơi họ đến là hạnh phúc…”
L.T.M.